Chúc mừng năm mới Ất mùi 2015, Những lời chúc năm mới, những câu chúc Tết hay và ý nghĩa dành cho người thân, bạn bè khi xuân Ất Mùi sắp đến. Ngoài những tấm thiệp chúc mừng năm mới hãy cùng Taimienphi.vn gửi đến người thân, bạn bè của mình những lời chúc năm mới 2015 hay và ý nghĩa nhất để có một năm đầy niềm vui và hạnh phúc.
Ngày lễ tình nhân valentine 14-2 sắp tới, bạn sẽ gửi tới người vợ thân yêu của mình với những lời chúc valentine ngọt ngào và đầy tình cảm. Sau đây Taimienphi.vn sẽ tổng hợp những lời chúc Valentine, 14/2 tặng vợ yêu. Các bạn cùng tham khảo nhé.
Đừng quá chú tâm vào lợi ích trước mắt,vì lợi ích trước mắt chỉ mang đến cho ta niềm vui ngắn ngủi và tạm thời
http://dangkyhocvo.com/news.html https://www.facebook.com/clb.vothuat.92 emai; [email protected] phone; 0986.512.303---0937.620.682
Đàn ông là một bờ vai để bạn dựa vào,vậy nên lấy mẫu đàn ông nào...
Em đã tìm anh trong cuộc sống này,trên giảng đường,trên lớp học,trên những nẻo đường lang thang...
Con đường phía trước vẫn còn dài(dài lắm)không biết chồng có khám phá hết con đường( bá đạo) của em chưa...?
[Truyện Ngắn] Lòng mẹ "A ru hời ơ hời ru Mẹ thương con có hay chăng Thương từ khi thai nghén trong lòng Mấy nắng sớm chiều mưa ròng Chín tháng so chín năm, gian khó tính khôn cùng A ru hời ơ hời ru" Tôi bế trên tay đứa con của người bạn cũ, ầu ơ ru bé ngủ trong lòng mình. Lời ru đưa tôi về với miền ký ức thân yêu Khi tôi còn rất bé, tôi rất thích nghe mẹ tôi hát. Mẹ chỉ hát mỗi lần mẹ ru em tôi ngủ, hay những lúc mẹ ngồi sàng gạo. Khi mẹ sàng gạo, dáng cùng cha – người không thể nghe và không thể nói được. Mẹ đã không biết rằng những lời mẹ nói chúng tôi chưa từng quên, nó trở thành động lực cho sự trưởng thành của chúng tôi. Mẹ tôi không biết đi xe đạp. Ngày đó gia đình tôi có một chiếc xe đạp dành cho nam giới, là kiểu xe có một thanh ngang nối từ yên xe đến cổ xe rất khó cho những người mới tập đi xe có thể ngồi lên đó. Tôi không nhớ mẹ đã từng tập xe lần nào chưa. Để có thể sắm được một chiếc xe đạp mới cho phái nữ với điều kiện gia đình tôi phải đến năm chị tôi bước vào học cấp ba mới thực hiện được Không thể đi xe đạp là điểm yếu duy nhất của mẹ, nhưng nó cũng khiến tôi nhìn thấy ở mẹ một người phụ nữ đầy nghị lực. Vì gia cảnh khó khăn, nên khi rảnh rỗi mẹ tôi cũng đi buôn như người ta. Nói là như người ta nhưng người ta đi bằng xe đạp, còn mẹ tôi đi bộ. Để đón những chuyến hàng sớm người ta dậy lúc 5 giờ, nhưng mẹ với đôi chân của mình đã đi buôn từ 2 giờ sáng Mẹ tôi kể, có những hôm mẹ đi trên đường vắng lạnh, qua những khu nhà hoang hay nhà tập thể từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cũng có nhưng khi mẹ bất chợt gặp trên đường những bóng người hối hả, mẹ đuổi theo gọi họ - nhưng họ không trả lời và tan vào màn đêm u mịch, mẹ giật mình tỉnh khỏi cơn mê hóa ra mình đang bị những linh hồn lang thang đùa giỡn. Nhưng nỗi sợ hãi không làm chùn bước chân của mẹ trên đường, bởi có một gia đình ở phía sau nhìn vào đôi chân mẹ, mẹ tôi vẫn đi buôn khi người ta vừa chìm sâu vào giấc ngủ hàng đêm – một mình – tất bật – hứng khởi Bàn chân mẹ to và thô kệch, gót chân chai sạn và nứt nẻ, những ngón chân xòe như rẻ quạt, móng chân phồng lên dày cộp màu nâu đất. Đôi bàn chân đó đã đạp nhẵn những đường mòn đi đón hàng vào sáng sớm, đôi bàn chân đó đã bấm nát cả bùn đất dưới ruộng trong mùa đông lạnh giá. Đôi bàn chân mang vẻ đẹp của lao động vinh quang – đôi bàn chân của mẹ Mỗi khi nhìn xuống đôi tông mòn gót được chắp vá đầy dây rợ, tôi mơ đến một ngày tự mình dẫn mẹ đến một hiệu giày sang trọng, đặt riêng cho mẹ một đôi giày vừa với bàn chân. Liệu tôi có tìm được một nơi đủ sang trọng để xứng đáng với đôi bàn chân của mẹ tôi không? Khi tôi còn thơ bé, tôi là đứa trẻ ốm yếu nhất trong nhà. Mẹ kể mẹ sinh tôi vào một tối mưa bão tháng mười, để sinh được tôi mẹ đã rất đau, vì tôi có cái đầu to hơn những người bình thường, khi tôi đi học bọn bạn đã gọi tôi bằng biệt danh "trốc bom" ( đầu bom) Tôi sinh ra vào năm lũ nhấn chìm cánh đồng làng, nước mặn tràn vào khiến mùa màng thất bát, một năm đói kém. Gia đình nghèo lại càng thêm khốn đốn, mẹ và cha mải miết bận mưu sinh chỉ mong kiếm đủ khoai cháo nuôi gia đình qua những ngày cơ cực Tôi lúc đó là đứa trẻ sơ sinh không có cha mẹ bên cạnh mình, tôi có một thân hình không cân xứng vì cái đầu quá khổ, mất mùa thiếu ăn lấy đâu ra sữa dồi dào để bú. Tôi trở thành đứa trẻ chỉ nằm mê man bất động mà không thể bước đi. Mẹ kể tôi nghe về những lo lắng của mẹ trong năm tháng đó, mẹ đã sợ đứa con này thành đứa trẻ tật nguyền, tất cả nỗi lo đã vỡ òa khi tôi chập chững những bước đầu tiên vào năm tôi hai tuổi. Tôi đã đi chậm hơn tất cả những đứa trẻ khác, nhưng bước đi đó chắc chắn hơn tất cả mọi đứa trẻ - mẹ tôi biết thế, vì mẹ đã không ngừng nuôi hi vọng con của mẹ sẽ tự mình bước đi. Tuổi thơ tôi bị bệnh thận, để nuôi được một đứa con khó khăn như tôi mẹ đã rất vất vả. Tôi nhớ như in từng kí ức, những ngày tháng mà mẹ đã tìm cách chạy chữa cho tôi. Gia đình nghèo không có cái ăn nên thức ăn chính của nhà tôi lúc là canh rau muống, lúc mẹ lại muối cà dừa hay đôi khi muối cả dưa non để ăn dần Nhưng tôi luôn được mẹ dành cho một thực đơn đặc biệt, chỉ riêng mình tôi được ăn cơm trắng với thịt nạc kho nhạt, để có thức ăn cho tôi, mẹ thường hay đi cấy thuê, đi gặt thuê, hay đi làm vườn hộ kiếm lấy tiền. Tôi nhớ một buổi sáng đẹp trời mẹ dắt tay tôi đi bốc thuốc nam của một thầy lang nổi tiếng. Tôi tung tăng bước cùng mẹ trên đường quốc lộ, bóng hai mẹ con lững thững đi bộ trải dài trên đường nhựa, nắng dần lên cao, cái nóng của miền trung phả lên con đường và phả vào chúng tôi Dù là đi bốc thuốc, nhưng tâm trạng của tôi và mẹ đều rất vui, như chúng tôi đang trẩy hội. Mẹ vui vì mẹ có cơ hội và có đủ tiền đưa con mình đến bốc thuốc thầy lang nổi tiếng, tôi vui vì được đi bộ cùng mẹ trên cả con đường dài xa lạ, háo hức Trên con đường dài sáu cây số đó, mẹ cùng tôi bước đi lặng lẽ trong tiếng còi tàu xe inh ỏi – chúng tôi ở một khung trời khác – khung trời chỉ có mẹ và con êm đềm, yên bình và thanh thản. Những khi tôi mỏi mẹ lại cõng tôi trên lưng, rồi khi mẹ mỏi tôi tung tăng bước đi cùng mẹ... Tôi nhớ có một đêm, tôi lên lên cơn đau bụng quằn quại. Mẹ lo lắng bế tôi đi trong đêm khuya vắng vẻ, bước chân mẹ hối hả, tôi ở trong vòng tay mẹ - nước mắt ngắn dài rên rỉ vì cơn đau âm ỉ cuộn lên mỗi lúc một dồn dập Mẹ gõ cửa nhà bác sĩ Thành, người duy nhất mẹ biết, gõ cửa – gọi tên – chờ đợi trong im lặng – màn đêm tĩnh mịch đáp lại lời của mẹ. Mẹ bế tôi ra về khi cơn đau không còn nữa, tôi hớn hở nô đùa trong vòng tay mẹ. Bước đi của mẹ lặng lẽ, mẹ đang trải nghiệm về cuộc đời, cuộc đời của mẹ - ngày hôm nay mẹ đã không thể tìm cho con gái của mình một bác sĩ. Khi còn bé, tôi còn là một đứa bé bị lở loét, người ta nói tôi bị "mụn mạch lươn". Tôi không hiểu rõ sao lại là "mụn mạch lươn", chỉ là hai bên đầu tôi chỗ gần với thái dương bị mụn nhọt kinh khủng, nó mưng mủ và nhầy nhụa, giống hệt với trẻ con để kiểu tóc trái đào, chỉ khác là những đứa trẻ đó người ta cạo hết tóc chỉ để lại ba chỏm như ba quả đào, thì tôi cả đầu toàn là tóc chỉ để lại hai chỏm tóc không mọc được thay vào đó toàn mụn nhọt và mưng mủ. Mẹ nhìn tôi, đứa trẻ lắm bệnh tật không khỏi thở dài lo lắng. Người ta lại mách với mẹ, bị "mụn mạch lươn" thì phải dùng lươn để chữa, phải dùng một con lươn đem nướng chin rồi đắp vào chỗ bị lở loét. Một người mẹ thương con mù quáng, đã nướng chín một con lươn mà cả nhà chưa được ăn bao giờ, rồi đem đắp vào vết thương của con mình. Vì cách chữa đấy tôi bị nhiễm trùng nặng, một thầy lang trong làng đã chữa hết bệnh cho tôi. Nhưng cuối cùng trên đầu tôi hình thành một vết sẹo to bằng ngón chân cái, chỗ vết sẹo tóc không mọc lên được nữa. Bây giờ tôi đã thành một thiếu nữ tóc dài, mái tóc dài che đi vết sẹo. Vì vết sẹo tôi không thể thắt bím giống người ta, vì vết sẹo tôi không thể cột tóc đuôi gà, vì vết sẹo mà những khi búi tóc tôi luôn đưa tay lên thái dương của mình kiểm tra có để người ta trông thấy sẹo hay không? Nhưng nhờ vết sẹo hiện diện mỗi ngày làm cho tôi luôn nhớ, mẹ đã vất vả cơ cực đến mức nào để nuôi tôi khôn lớn – vết sẹo là dấu ấn của tình thương yêu vô bờ bến. Mẹ tôi biết làm tính các phép nhân chia, mẹ tôi biết đọc nhưng tôi chưa từng thấy mẹ cầm cuốn sách, mẹ tôi biết viết – chữ của mẹ rất đẹp. Khi còn đi học cấp một, tôi thích được mẹ viết nhãn vở cho mình. Mẹ kể cho tôi, mẹ rất thích đi học, mẹ học cũng rất giỏi, lớp học của mẹ ngày xưa là những lớp bình dân học vụ để xóa mù chữ. Mẹ học hết lớp bốn thì nghỉ vì phải làm việc nuôi em trai của mình Vì tiếc nuối một con đường học hành đang dang dở, mẹ cố gắng để chúng tôi đến trường dù hoàn cảnh khó khăn. Ngày đầu tiên tôi vào lớp một, đứng xếp một hàng để điểm danh vào lớp, tôi nhìn ra phía cổng trường và mẹ tôi ở đó, mẹ không phải đến để đưa tôi đi học như những phụ huynh khác. Trên vai mẹ là một đôi quang gánh, mẹ đang thu nhặt những bãi phân của trâu bò dọc con đường trước cổng trường về làm phân bón ruộng Mẹ ngoái nhìn vào hàng tôi đang đứng trao cho tôi niềm an ủi vỗ . Ngày xưa ấy con còn nhỏ bé Chưa bao giờ xa mẹ tấc gang Nay con cách trở quan san Hướng về quê mẹ đôi hàng lệ rơi Con xa mẹ một đời thương nhớ Bóng mẹ già, mình hạc xương mai Ngày qua tháng rộng, năm dài Mong con mẹ, những u hoài. Quê hương đợi ngày về chưa thấy Để mẹ buồn lau sậy xót xa Mẹ ơi nước mắt chan hòa Lời ru của mẹ ngân nga một đời Con buồn nhớ mẹ, mẹ ơi!"
Nhiều vụ cưỡng hiếp nữ sinh liên tiếp xảy ra gây chấn động Miền Tây
Tuyệt vọng với câu nói “con không thể”. Con gái bé bỏng của mẹ, chắc con không biết rằng, ngày sinh con, mẹ đã liên tục gào lên rằng "tôi không thể làm được" vì đau đớn. Mẹ đã muốn bỏ chạy hết tất cả. Thế nhưng, rồi mẹ đã nghe được tiếng con òa khóc. Đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời mẹ. Mẹ chỉ muốn nói con biết rằng, chỉ cần thực sự cố gắng, mọi nỗ lực sẽ được đáp đền.
Lứa tuổi thanh thiếu niên, các em đang trong giai đoạn thay đổi về tâm sinh lý nên vô cùng nhạy cảm rất dễ rơi vào khủng hoảng và cám dỗ trước thói hư tật xấu của xã hội như: game, nhậu nhẹt, đánh...
Võ sư Bằng Long Linh: Người Chắp cánh đam mê cho nhiều bạn yêu thích võ thuật 1. Hành trình của Võ sư Bằng Long Linh Võ sư Bằng Long Linh không chỉ là một võ sư giỏi mà còn là một người đam mê và nhiệt huyết với võ thuật. Ông đã xuất phát từ môn Võ Cổ Truyền và sau đó tiếp tục học và tập luyện...